Sáng 19/01/2017 trước khi cô trò chúng tôi tới thăm các gia đình có hoàn cảnh khó khăn của phường Dịch Vọng, có một bác phụ nữ bảo với cô trò chúng tôi rằng: “Làng Quốc tế Thăng Long toàn nhà giàu như thế mà cũng có hộ nghèo để phải trao quà cơ à?”.

Trước đó, khi chúng tôi đưa ra thông báo sẽ cùng các con đi thăm hỏi, động viên và chúc Tết một số trường hợp khó khăn của phường, cũng có vài người hỏi tôi rằng: “Cái quận Cầu Giấy này mà cũng có người nghèo á? Khéo lại đi từ thiện cho toàn người giàu”… Những câu nói ấy không khiến cô trò chúng tôi băn khoăn.

Nhà bác Nguyễn Huy Tưởng thuộc diện CẬN NGHÈO, ở tổ 05, phường Dịch Vọng. Chắc chẳng ai có thể nghĩ rằng, giữa một khu làng Quốc tế Thăng Long với đầy chung cư cao tầng, xế hộp, tay gas nườm nượp, lại có một căn hộ vô cùng xập xệ trên tầng 3 của tòa nhà B4 ngay mặt phố Trần Đăng Ninh.

Khi bác Tưởng mới mở cửa nhà, tụi nhỏ có phần hơi rón rén và sờ sợ. Vì nhà cửa tối om, ẩm thấp, chai nhựa, thùng các tông lổng chổng khắp nơi, căn phòng thì trống huếch trống hoác.

Hóa ra là vì bác Tưởng từ lâu đã chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Nên phòng có bật điện hay không cũng chẳng có khác gì. Bác gái thì không có ở nhà, vì rằng, bác ấy còn đang phải đi nhặt nhạnh ve chai… để nuôi sống gia đình.

Nghe bọn trẻ con tíu tít hỏi chuyện, chúc Tết, bác Tưởng vui lắm. Bác dõng dạc bảo lũ trẻ: “Ông chúc các con luôn chăm ngoan, học giỏi. Còn nhỏ mà đã biết hỏi thăm, động viên ông như thế này, thì chắc chắn sau này, các con sẽ là những mầm non có thể gây dựng được tương lai của đất nước. Chúc các con và gia đình sẽ có cái Tết đầm ấm và vui vẻ bên nhau”.

Gia đình em Huyền nằm trên tầng 5 của một khu nhà tập thể cũ, phía sau Công trình dang dở và bỏ hoang 20 năm của Bệnh viên Quốc tế Hoa Kỳ, thuộc tổ 01 phường Dịch Vọng. 24 tuổi, Huyền vẫn chỉ như một “đứa trẻ không chịu lớn”. Em mang trong mình nỗi đau mà mỗi khi nhắc đến, tất cả chúng ta sẽ không khỏi rùng mình. Nỗi đau ấy chính là NỖI ĐAU DA CAM. Cha của em chính là một trong những người lính trở về từ chiến trường và mang theo mình thứ chất độc Dioxin quái ác. Cha em đang chờ để được công nhận và nhận trợ cấp chất độc da cam. Hàng ngày, ông đang phải mưu sinh sương gió rét buốt ngoài kia để lo cho em từng ngày… Còn em vẫn nằm đấy… ú ớ… ngơ ngác…

Mẹ của Huyền luôn phải túc trực ở nhà để trông nom em. Bà rất vui khi thấy lũ trẻ đến chơi nhà. Thấy tụi nhỏ dõng dạc chúc bà năm mới mạnh khỏe, ngỡ như đang được đón khách ngày Tết, bà lúng túng lục tìm quanh phòng lấy mấy cái hộp nhựa để moi tiền mừng tuổi cho mấy đứa trẻ. Ngại quá!

Bác Cường tổ 26 (70 tuổi) (mặc áo da màu đen) là thương binh 4/4 và bị mất sức lao động. Trông bác khỏe mạnh vậy thôi chứ không làm được việc gì nặng, trái gió trở trời là những cơn đau phát tác liên tục. May sao, sức khỏe của bác gái có phần cũng tốt hơn bác trai.

0/5 (0 Reviews)