Năm đầu tiên tại Sakura, tôi có học trò đầu tiên để lại cho mình nhiều ấn tượng nhất.
Công tác tại trường khoảng nửa năm, tôi gặp bạn ấy. Cái đón tay đầu tiên từ lần đầu gặp gỡ, cũng giống các bạn nhỏ khác, bạn ấy khóc còn tôi không biết phải làm sao để giao tiếp cùng con vì con không hiểu nhiều tiếng Việt. Cuộc gặp gỡ đầu tiên chỉ diễn ra trong vòng 10 phút, kết thúc với lý do con phản ứng dữ dội và nhất định không hợp tác. Những buổi làm quen sau tình trạng ấy vẫn diễn ra.
Đến ngày con nhập học chính thức và ở trường cả ngày cùng cô và các bạn, tôi vẫn không thể quên hình ảnh những năm tháng ấy. Vì tôi là người đón tay bạn ấy đầu tiên nên sau đó, con chỉ theo một mình tôi và nhất định lúc nào cũng phải tôi ôm, tôi bế, ngồi cùng ăn, cùng hoạt động. Nếu khi tôi muốn hỗ trợ một bạn nhỏ khác, con sẽ phản ứng mạnh, la hét. Có lần khi tôi vào nhà vệ sinh giúp bạn trong lớp thay quần áo, cậu bé bướng bỉnh cũng theo tôi vào cùng và nhất định không cho tôi thay đồ giúp bạn. Và tôi càng không thể nào quên được một buổi trưa mùa đông, con khóc và không muốn đi ngủ. Vậy là hai cô trò lại cùng nhau ngồi ngắm cây ổi ngoài cửa sổ và tâm sự. Thường sẽ là tôi nói một mình, con chỉ lắc đầu, gật đầu hoặc nhìn tôi.
Những giờ trưa như vậy kéo dài hơn 1 tháng, những buổi học con luôn sát bên cùng cô. Đó là giai đoạn khó khăn của cô và con, và cả gia đình con nữa. Lo lắng, nhiều đêm mất ngủ vì tình trạng của con không có sự chuyển biến. Thêm vào đó, ngôn ngữ giao tiếp bất đồng, tình hình càng khó khăn hơn.
Khoảng hơn 2 tháng sau khi con đi học, con ốm và nghỉ bảo lưu 1 tháng. Cô lo lắng tình hình sức khỏe của con, lo lắng sau khi con hết bệnh đi học trở lại quãng thời gian 2 tháng trước đó sẽ lặp lại, sẽ ảnh hưởng sức khỏe của con. Nhưng ngày con quay trở lại sau quãng thời gian dưỡng bệnh, cô vô cùng bất ngờ, con sẵn sàng hơn, hợp tác hơn, ít xúc động hơn. Con làm cô cảm thấy bất ngờ 1 phần nhưng nhiều hơn là sự hạnh phúc. Sáng đầu ngày con vẫn xúc động nhưng bình tĩnh lại con không còn khóc nhiều nữa. Cảm giác con trưởng thành lên chỉ sau 1 đêm. Cô không biết tả cảm xúc những ngày đó như thế nào, giống như một thói quen bị thay đổi đột ngột.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, gia đình con đã về nước, con đã không còn học tại Sakura Montessori. Nhưng tôi vẫn không thể nào quên những ngày ấy, những ngày mà con cùng cô vượt qua khó khăn với đầy ắp những kỷ niệm.
Giờ đây, không biết hiện tại con có đang ở Việt Nam không? Tính tuổi thì năm nay con sẽ vào lớp 2, chắc giờ con đã là một chàng trai cao lắm rồi! Hi vọng rằng cô trò chúng ta sẽ có cơ duyên gặp nhau thêm một lần nữa, chàng trai của cô.