Tôi cá là khi tôi nhắc đến cậu học trò này, chẳng riêng tôi đâu, mà nhiều cô giáo khác trong trường cũng xốn xang, rạo rực để rồi những kỷ niệm với cậu sẽ mau mau ùa về.

Hình ảnh Satoshi- một cậu bé người Nhật nhỏ nhắn đi bus hai chiều khoác chiếc ba lô to hơn cả mình cùng chiếc quần sooc ngang gối, kể cả đông đến lạnh lẽo đến mấy cậu cũng chỉ đeo thêm tất.

Đó chính là thói quen ăn mặc của các bạn nhỏ người Nhật để rèn sức khỏe và sự tự lập…

Hình ảnh Satoshi lễ phép, khiêm nhường, từ tốn, đi tới đâu cũng cúi gập người chào hỏi mọi người cùng vẻ mặt tươi cười, cả khi cậu cười không tự nhiên lắm với những người cậu gặp lần đầu.

Đó chính là văn hóa của người Nhật, “đẹp” như những bông hoa Anh Đào khoe sắc…

Hình ảnh Satoshi luôn tự lập, ngay cả khi cậu bước vào môi trường khác hẳn ở nhà, các bạn của cậu nói tiếng việt, mình mới chỉ biết tiếng Nhật. Cậu tự mặc đồ, tự ăn uống, ngủ nghỉ…như thể cậu muốn các cô mầm non như tôi không còn bận bịu việc chăm sóc gì cậu nữa đâu.

Tôi cho đó là đặc ân tôi được học hỏi từ cậu bé vì được may mắn là một trong những giáo viên ở lớp của cậu. Và tôi chẳng thể quên được hình ảnh Satoshi và mẹ cậu nói lời chào tạm biệt tôi trong tiếng nấc nghẹn ngào không ngớt khi họ về nước Nhật sinh sống… Tôi xúc động bối rối không nói lên lời. Trong lòng dưng dưng một niềm biết ơn, nhung nhớ mãi về cảm xúc đó.

Các bạn à, bấy nhiêu thôi có đủ khiến các bạn trân quý các con học sinh yêu quý của mình? Có khiến các bạn vỗ ngực tự hào vì được làm một giáo viên Montessori tại Sakura để được gặp gỡ và học hỏi những tinh thần như thế?

Đối với tôi, một cô giáo mầm non được làm việc dưới mái trường Sakura, tôi luôn cảm thấy may mắn và biết ơn khi được khoác trên mình chiếc áo có logo hoa anh đào ấn tượng để yêu thương, học hỏi các con mỗi ngày…

Yêu thương!

0/5 (0 Reviews)