Câu chuyện về Cuti có lẽ chỉ là một ví dụ trong muôn vàn những ký ức đáng nhớ khác của tôi về cô Thanh – người chị cả trong ngôi nhà Sakura Montessori Hai Bà Trưng – một cô giáo hết lòng yêu thương, kiên nhẫn với học sinh, tận tâm trong công việc.

Cuti là một cậu bé dễ thương với cá tính mạnh mẽ trong những ngày đầu tiên đi học. Khi tất cả các cô giáo đều không thể lại gần bé vì bạn ấy dễ xúc động, ném vứt đồ, đẩy xô giáo cụ xuống sàn, thì cô Thanh lại vô cùng kiên nhẫn. Cô lân la lại gần làm quen, dỗ dành bé, thậm chí chịu đựng những trận ăn vạ, cào cấu vô cớ của con. Mỗi ngày một chút, chỉ sau một tuần, con đã dần bình tĩnh lại nhưng chỉ theo cô Thanh. Cô phải bế bé suốt từ sáng đến chiều, rồi mỗi lúc cô trò lại thủ thỉ trò chuyện một điều gì đó “thật bí mật”. Ngày ngày trôi qua, con cũng chịu tham gia vào các hoạt động cùng các bạn khác và gọi luôn cô là mẹ Thanh.

Đến giờ, chỉ sau hơn 1 năm, Cuti đã chuyển lên lớp lớn cùng các cô giáo khác nhưng con vẫn luôn chạy về lớp chào mẹ Thanh một tiếng thân thương trước khi ra về. Từ một cậu bé cá tính nhất trường vì luôn la hét, ném giáo cụ xuống đất, không cho ai lại gần, thì giờ đây, Cuti đã trở thành một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát, tình cảm và đáng yêu. Cuti và bố mẹ của mình luôn dành cho mẹ Thanh một vị trí đặc biệt, luôn luôn phải gặp để ôm và chào tạm biệt mỗi buổi chiều tan học.

Không chỉ Cuti, tất cả các học sinh ở ngôi nhà Sakura Montessori Hai Bà Trưng, cô Thanh đều nhớ hết tên các con và dành tình cảm trìu mến, sự tận tâm cho từng bạn nhỏ. Còn nhớ, đợt nghỉ dịch vừa rồi, cô trò phải xa cách nhau một thời gian khá dài. Ở nhà, nhiều bạn nhỏ như Sashi không chịu uống thuốc, mà chỉ đòi mẹ Thanh. Vậy là không quản ngại đường xa vất vả, cô đến tận nhà để dỗ dành con uống thuốc, mong con mau khỏe lại. Hành động của cô khiến cả nhà trường, đặc biệt là những giáo viên trẻ như chúng tôi khâm phục. 

Không chỉ có tình yêu đặc biệt với trẻ, ít ai biết răng, cô còn là một người tâm huyết với nghề. Xuất phát là một đầu bếp nấu ăn trong trường học, nhưng vì tình yêu trẻ, cô đã quyết định rẽ ngang, đi học sư phạm mầm non khi tuổi đời không còn trẻ. Những khó khăn trước mắt không làm chị chùn bước, ngược lại, đó là động lực để chị cố gắng mỗi ngày.

Trong từng giờ học, cô luôn mong muốn đem lại sự mới lạ, độc đáo cho các con. Có những hôm cô ở lại đến muộn để tự tay làm học cụ cho các con. Đó là những chú lợn con xinh xắn từ hộp sữa chua, hay những chú cá nhỏ đáng yêu từ lá mít mà chị tự tay sưu tầm để cho các con trải nghiệm… Với cô “Đó là những món quà, những bài học đầu đời đáng nhớ nhất của các con. Vì thế chị muốn tận tay mang đến những niềm vui nho nhỏ đó cho các con của mình”.

Thành quả hôm nay chính là trái ngọt cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của cô. Để có những bạn nhỏ, dù đã tốt nghiệp vẫn thường xuyên về trường để gặp và ôm chầm lấy mẹ Thanh.

Mỗi sáng đến lớp, mỗi chiều ra về, luôn có muôn vàn những lí do khiến những người giáo viên mầm non như chúng tôi mỉm cười và cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn nữa, để ươm mầm nên những điều tốt đẹp trong tim các con. Tôi tin rằng, với tình yêu thương, sự đồng hành của các cô tại ngôi nhà yêu dấu này, các con sẽ trưởng thành và trở thành những đóa hoa rực rỡ, những đứa trẻ tự tin, hạnh phúc trong cuộc đời này.

Trân trọng cảm ơn Phụ huynh bé Cuti đã dành những tình cảm chân thành tới cô giáo và nhà trường!

 

0/5 (0 Reviews)