Lời thỏ thẻ, ngây thơ nhưng chứa đựng biết bao cảm xúc của Khánh Ngọc – cô bé 4 tuổi, lớp Apple Trường Mầm non Sakura Montessori Ba Đình chợt làm mắt tôi rưng rưng và ấm lòng vô cùng. 

Đến giờ tôi vẫn nhớ mãi cảm giác xúc động vẹn nguyên của ngày hôm đó, khi các bạn thay nhau hóa thân thành Siêu Nhân, Người Nhện hay Công Chúa trong ngày hội mở màn “Character Day” của Spirit Week thì Khánh Ngọc, cô bé 4 tuổi lại xuất hiện trong tà áo dài thướt tha cùng lời nói thỏ thẻ rằng: “Cô ơi, con muốn làm cô giáo như cô ạ!” Khoảnh khắc ấy, tim tôi thổn thức, vỡ òa trong hạnh phúc trước những cảm xúc chân thật mà con gửi gắm trong từng câu nói. 

Cô Giang hướng dẫn các con thực hành bài học

Có lẽ, làm cô giáo mầm non là trải nghiệm quý báu nhất mà tôi luôn trân trọng kể từ ngày bắt đầu. Với tôi, mỗi ngày đến lớp đều là những ngày thư thái nhất, hạnh phúc nhất. Dẫu cho phải gắn mình với công việc, nhưng sự hiện diện của các con đã khiến cho từng khoảnh khắc trong ngày trôi qua trở nên ý nghĩa vô cùng, nhất là quãng thời gian khi mọi hoạt động gần như đã hoàn tất, và chúng tôi lại có thời gian ngồi lại, cùng trò chuyện, vui đùa với nhau như một gia đình.

Những khoảnh khắc đáng nhớ của cô trò Sakura Thụy Khuê

Như một thói quen thân thương khó bỏ, khoảng 4 giờ chiều, tôi sẽ ngừng các công việc đang còn dang dở, hướng mắt về phía cửa chính để đón chờ các con trở về lớp học sau thời gian học tiếng Anh. Lần nào cũng vậy, sẽ có một bàn tay nhỏ xíu mở cánh cửa chính, líu lo vang lên: “Cô ơi con về rồi!”. Cô bé Ruby đáng yêu chạy tới ôm chặt cổ tôi và bắt đầu ríu rít về buổi học của mình, rằng “Hôm nay con được thầy khen” hay “Cô ơi, Moon hôm nay trêu con đấy!”… Để rồi tiếp sau đó, Moon sẽ tiến tới liếc mắt nhìn Ruby và giành lấy một chỗ ngồi trên đùi tôi. Diệu Chi lúc nào cũng bẽn lẽn chờ đợi tôi giang rộng vòng tay là ùa vào ôm chầm lấy và Timo thì luôn xuất hiện cuối cùng với những sản phẩm đáng yêu mà trong buổi học con được thực hành, chờ tôi phản hồi, để rồi nở một nụ cười thật tươi. 

Những câu chuyện tưởng chừng rất giản dị, nhưng chỉ cần những nụ cười, ánh mắt trao gửi giữa cô và trò sẽ khiến các con cảm thấy gần gũi, ấm áp, thân thương như chính ngôi nhà mình, để một ngày đến trường của các con trở nên vui vẻ và ý nghĩa hơn. 

Bên cạnh khoảng thời gian vui đùa cùng nhóm bạn bé, thì nhóm các bạn lớn sẽ rủ nhau kéo giúp tôi thùng đựng bát đĩa từ cửa vào bàn ăn, 3 trong số đó, thường là Bô Bô, Mint và Koi, sẽ rất vui mừng nếu được giúp cô cất bát vào tủ. Một số khác sẽ giúp cô phủi bụi cũng như lau giáo cụ.

Nhớ lại hồi đầu đến lớp, việc gắn kết các con lại với nhau là một bài toán khó với tôi. Mỗi con là một cá tính khác nhau, có bạn lớn, bạn bé, lại đến từ nhiều môi trường giáo dục khác nhau. Bạn bé thì khóc đòi bà, đòi mẹ, những bạn lớn hơn thì lại tỏ ra khó chịu vì “các em cứ gây ồn ào”. Tôi lại nhớ lời thầy Frank Leto: “Cô giáo luôn là khuôn mẫu ở lớp. Trẻ sẽ làm và học theo những gì giáo viên làm và cẩn trọng hơn với các hành động của mình.” Tôi luôn thể hiện cảm xúc vui vẻ khi chào đón các con đến lớp vào mỗi buổi sáng. Và thật kì diệu là sau một khoảng thời gian làm quen, các con cũng bày tỏ cảm xúc tương tự khi đến lớp và những thành viên trong lớp ngày một thân thiết và yêu quý nhau hơn.

Có một kỷ niệm mà đến giờ tôi vẫn không thể quên được vì sự “hiểu chuyện” và đồng cảm của các con. Trong giờ học âm nhạc, tôi làm 16 con bọ rùa để các bạn trong lớp có thêm hình ảnh sinh động khi cùng vận động theo bài hát “Lady bug”. Nhưng thật không may, đến lượt Nhím thì con bọ rùa bị hỏng. Tôi mời tất cả các bạn tiếp tục hoạt động, và nhờ cô khác sửa con bọ rùa cho Nhím. Trong lúc cả lớp say sưa với bài hát, tôi thấy Bô Bô ngồi bên cạnh Nhím, chốc chốc lại nhìn sang quan sát. Rồi bất ngờ, Bô Bô nhường con bọ rùa cho bạn. Nhím lưỡng lự, rồi lắc đầu trả lại bạn. Chỉ đến lúc Nhím có con bọ rùa của riêng mình, Bô Bô mới vui vẻ tiếp tục hoạt động với cả lớp. Dù không nói ra thành lời, nhưng những cử chỉ nhỏ nhặt, đáng yêu đó của các con đã nói lên tất cả. Các con đã biết quan tâm, chia sẻ với nhau hơn cả sự mong đợi của tôi.

Mỗi sáng đến lớp, mỗi chiều ra về, luôn có muôn vàn những lí do khiến tôi mỉm cười và cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn nữa, để gắn bó với công việc và đặc biệt là có thể góp một phần nhỏ giúp những đứa trẻ hồn nhiên, trong sáng và cực kỳ đáng yêu này. 

 Tâm sự của cô Trần Thị Hồng Giang – lớp Apple 

0/5 (0 Reviews)