Đến Trường Mầm non Quốc tế Sakura Montessori Hải Phòng có mấy ai mà không biết đến cái tên Nguyễn Ngọc Anh – cô gái có mái tóc đen dài, dáng người cao cao và lúc nào trên môi cũng nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Không chỉ vậy, mỗi khi nhắc đến cô giáo Ngọc Anh người ta đều nhớ đến hình ảnh của một người tận tụy và luôn hết lòng với sự nghiệp trồng người.
Bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời
Nếu ai đó gặp Ngọc Anh chắc chắn sẽ có ngay cảm tình bởi ở cô luôn toát ra một năng lượng tích cực, sự thân thiện đáng quý và nhận thấy cô thực sự quá hợp để trở thành một cô giáo. Thế nhưng, ít ai biết rằng nghề giáo chưa từng nằm trong dánh sách những nghề mà Ngọc Anh sẽ theo đuổi. Có câu “Theo tình tình chạy, đuổi tình tình theo” lên Đại học cô lại mong muốn sẽ làm việc và gắn bó với nghề cô nuôi dạy trẻ. Ngày tốt nghiệp ra trường, cô đã từng kinh qua khá nhiều mảng công việc khác nhau để có thêm nhiều trải nghiệm cho bản thân, trong đó có nghề giáo viên.
Vốn là người ham học hỏi, luôn muốn tìm kiếm cái mới để thử thách bản thân cô đã dày công tìm hiểu về giáo dục dành cho trẻ nhỏ qua báo chí, sách vở…Cô giống như bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời đón những tia nắng rực rỡ nhất để làm đẹp cho đời. Chính tinh thần ấy đã mang cô đến với SMIS Hải Phòng – nơi tiên phong ứng dụng phương pháp giáo dục Montessori khoa học và bài bản cho giáo dục mầm non tại Việt Nam. “Trong quá trình làm việc, quan sát các bạn nhỏ mình cũng đã có chút vốn kiến thức về giáo dục mầm non và muốn sẽ tìm hiểu sâu hơn để giúp ích cho công việc sau này. Một lần tình cờ mình đọc được một quyển sách về Mont và được biết SMIS sắp có tại Hải Phòng nên mình đã nộp hồ sơ tham gia ứng tuyển tại đây và may mắn đã mỉm cười với mình”, Ngọc Anh cho biết.
“Đủ nắng hoa sẽ nở. Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy”
Thời gian đầu khi bước chân tới môi trường mới, tiếp xúc với một nền văn hóa mới thật sự là điều rất khó đối với cô giáo trẻ Ngọc Anh. Khó để có thể thay đổi thói quen bản thân, khó để học cách lắng nghe và chấp nhận cá tính cá nhân của mỗi bạn nhỏ theo phương pháp giáo dục mới nhưng may sao nhờ có sự động viên, chia sẻ của đồng nghiệp cô đã cố gang thay đổi bản thân từng ngày để thích ứng. Với cô, mỗi khó khăn sẽ là một nấc thang để mình phát triển, vượt qua nó chính là vượt qua giới hạn của bản thân để trưởng thành hơn.
Khi nhắc đến nghề giáo chắc hẳn ai cũng nghĩ tới hình ảnh của các thầy cô giáo trao kiến thức cho học sinh. Nhưng với Ngọc Anh, học sinh là những người ‘thầy’ đặc biệt – người mang cho cô nhiều trải nghiệm nhất trong cuộc sống. ‘‘Mình luôn nghĩ, mỗi ngày đứng lớp là mỗi ngày mình đóng vai học sinh được sự chỉ dạy của 30 người ‘‘thầy’’ đặc biệt. Những người ‘‘thầy’’ ấy với nhiều lứa tuổi, tính cách, sở thích, khác nhau mang đến những bài học, thử thách khác nhau ở nhiều cấp bậc giúp mình học được cách lắng nghe, kiên nhẫn, đồng cảm, cách cho đi mà không cần nhận lại… và nhiều hơn hết chính là tình yêu thương vô điều kiện mà những “thầy” cho mình’’. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng sẽ gặp được người thầy như ý mà gặp cả “thầy khó tính”. Nhiều khi áp lực quá mình cũng từng có suy nghĩ muốn buông xuôi tất cả và cảm thấy không thể cố gắng được nữa nhưng cứ nghĩ đến những cái ôm âu yếm, giọng nói líu lo đầy yêu thương “Con chào cô Ngọc Anh xinh nhất trần đời” hay một chiếc kẹo dấm dúi “cô ơi con tặng cô này, chỉ mình cô thôi đấy”… mình lại phấn chấn và thấy yêu nghề nhiều hơn’’, cô tâm sự.
Trong suốt quãng thời gian gắn bó tai SMIS Hải Phòng thật sự có rất nhiều kỷ niệm khó phai trong cô. Hình ảnh về cậu bé có nước da trắng, khá tinh nghịch nhưng lại chậm nói có lẽ luôn in sâu trong tâm trí cô giáo trẻ. “Năm đó bạn ấy đã 3 tuổi mà vẫn chưa thể nói rõ từ cần diễn đạt, sự bức bách ấy khiến con có những hành động chưa có chủ đích và không kiểm soát được hành vi. Cả mình và bố mẹ của bạn đều rất lo lắng và cố gắng để làm những điều tốt nhất cho con nhưng 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng qua đi vẫn chưa nhận được sự thay đổi của bạn ấy. Điều này khiến cho người mẹ cảm thấy nản chí và muốn đưa con tới một ngôi trường chuyên biệt. Nhưng mình luôn tin sẽ có kỳ tích xảy ra. Trưa hôm đó như bao buổi trưa khác, sau khi ngồi cùng các cô trong bữa trưa con quay về giường ngủ của mình. Và bất ngờ, chàng trai đó đã nằm hát mà không chỉ hát một câu, bạn ấy đã hát cả bài “Vầng trăng khóc” khiến các cô vô cùng ngạc nhiên. Bắt đầu từ hôm đó chàng trai ấy đã nói nhiều hơn, con tiếp thu nhanh các ngôn ngữ con được tiếp xúc và đặc biệt nhạy cảm với ngôn ngữ Anh. Câu chuyện của bạn ấy khiến mình luôn tin rằng: Đủ nắng hoa sẽ nở. Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy”, cô chia sẻ.
Cứ như vậy, Ngọc Anh đã ở bên các bạn ấy 6 năm – quãng đường không quá dài nhưng với cô đó thật sự là quãng thời gian 6 năm thanh xuân có ý nghĩa nhất. Không cần biết tương lai sẽ ra sao nhưng ở hiện tại hôm nay cô luôn hết mình với công việc, mỗi ngày đến lớp với cô là mỗi ngày hạnh phúc.