09 giờ sáng ngày 8 tháng 11 năm 2019, thời tiết bắt đầu nóng hầm, mọi người ai cũng khẩn trương, vậy mà có một người phụ nữ cứ đứng thấp thỏm phía sau khu cầu trượt, ánh mắt chăm chăm dõi theo một thứ gì đó ở phía này… Với chú Thạnh, đó là một điều là lẫm, còn với người phụ nữ ấy, một hành trình mới vừa bắt đầu…
Chú Thạnh còn nhớ, hôm đó là ngày tổng duyệt sự kiện Đại hội thể thao Sakura Montessori. Người phụ nữ đứng phía sau khu cầu cầu trượt ấy là mẹ Thắng – Mai Thị Ánh Hồng. Chú Thạnh đến, nhường cho mẹ chiếc ghế thì mới biết mẹ Hồng vừa cho Thắng đi học được vài ngày. Thắng thì khóc hoài nên mẹ Hồng không an tâm, phải xin phép nghỉ làm để đến trường dõi theo Thắng. Mà đúng thật, Thắng của những ngày đầu tiên đi học khóc rất nhiều, khóc sưng cả mắt, chỉ nín khóc khi có cô Lan (lớp Dove), còn với cô Phương, cô Uyên thì Thắng không.
Những ngày đầu của Thắng, chú Thạnh đếm được hơn cả tuần mẹ Hồng bỏ nghỉ trưa để đến trường, ngồi ghế sofa dõi theo Thắng từ màn hình camera. Nhưng khoảnh khắc ấy, chú Thạnh mới hiểu hành trình làm mẹ của phụ nữ vất vã đến cỡ nào, và hành trình ấy vẫn còn rất dài, rất dài…
Mẹ Hồng bảo, biết nếu để Thắng thấy mẹ, Thắng sẽ khóc nhè. Nhưng chắc mẹ Hồng cũng được các cô kể là những ngày đầu của Thắng, Thắng khóc từ trên lớp đến lúc ra chơi sân vườn. Ăn cơm cũng khóc, không thấy cô Lan là khóc, khám sức khỏe cho Thắng, Thắng cũng khóc, khóc đến độ sưng mắt, sưng mũi. Thấy thương lắm nhưng không giúp gì. Cô Lan chỉ bảo an tâm, các cô có cách chăm sóc riêng.
Thắng của những ngày đầu nhìn đen và ốm, chứ không phải có da, có thịt và trắng như bây giờ. Chú Thạnh có nguyên cả bộ ảnh về Thắng từ những ngày đầu đi học cho đến lúc quen lớp, quen trường. Sau hơn 03 tháng đi học, Thắng bây giờ nhìn rất cưng. Thắng biết vâng lời cô Lan, cô Uyên. Thắng còn san sẻ đồ ăn (chuối) cho bạn Gạo nữa chứ.
Hơn 02 tuần rồi không gặp Thắng, không biết giờ ở nhà Thắng có ngoan, liệu có khóc nhè? hay Thắng tự ăn cơm, tự dọn chén dĩa không? Mẹ Hồng có đọc được đôi dòng “ký” này, mẹ Hồng cho chú Thạnh nhìn Thắng một chút nha! Chú Thạnh nhớ những buổi chiều ra về, Thắng đều high five chú Thạnh, cô Yến, cô Chi rồi mới chịu về. Hổm rày thì không được vậy nữa.
Nhớ Thắng!
Trích Những dòng tâm sự của thầy Phạm Ngọc Thạnh – đang công tác tại Trường Mầm non Sakura Montessori Hồ Chí Minh