Tôi làm việc ở trường mầm non Sakura Montessori Hải Phòng đã bước sang năm thứ 4. Mỗi ngày đến trường của tôi là một ngày thú vị không đoán được trước với những người bạn nhỏ đáng yêu tại đó. Những câu chuyện góp nhặt được từ những đoạn hội thoại hàng ngày bất giác khiến tôi mỉm cười bởi sự ngây ngô pha chút trưởng thành của các con.
Và tôi sẽ kể cho các bạn nghe một góc nhìn khác về cuộc sống, về những bài học tôi đã nhận lại được từ các con qua những mẩu chuyện vui vẫn diễn ra ở gia đình Mango thân thương của chúng tôi hàng ngày.
Cún, Sói và tình bạn đẹp
Cún và Sói ngồi vẽ cạnh nhau. Cún vẽ một vòng tròn to trên giấy xong vẽ ngoáy ngoáy tiếp những nét vẽ bên trong vòng tròn ấy. Sói nhìn chăm chú Cún và thế là đoạn hội thoại cảm thán diễn ra.
Cún hỏi Sói: Cậu có hiểu tớ đang vẽ cái gì không?
Sói gật đầu bôm bốp kêu: Tớ hiểu, tớ hiểu hết những gì cậu vẽ :))
Cún: Ôi sao cậu học giỏi thế!
Và tôi hiểu, có một ai đó hiểu mình thật là sung sướng quá đi. Chúng ta chỉ cần ghi nhận nhau mỗi ngày cũng đã là một điều quá tuyệt vời.
Đây là châu gì? Đây là châu chấu… hihi
Cô: chúng ta cùng ôn lại các châu lục mà hôm qua con với cô đã cùng tìm hiểu nhé.
Cô: Đây là châu Á. Châu Á của chúng ta rất rộng lớn. Con hãy cảm nhận châu Á trên quả địa cầu nào. Con có thể chỉ cho cô châu Á ở đâu.
Cô: Vậy còn đây là Châu gì???
Trẻ: Châu chấu cô ạ. Không quên kèm theo ánh mắt long lanh chờ đợi phản ứng của cô.
Tôi lại tự học được cho mình một điều. Thế giới của tôi và những bạn nhỏ là những thế giới hoàn toàn khác nhau. Và tôi hạnh phúc khi được các con đón nhận vào thế giới đó.
Vùng kín và vùng hở…
Đức Thành : Vân Phi, cậu đừng tự ý động chạm vào người tớ như vậy
Vân Phi : Tớ cầm tay cậu mà, đấy có phải vùng kín đâu ?
Đức Thành : Đấy là vùng hở nhưng cậu cũng không được sờ khi chưa xin phép tớ.
Tôi chỉ biết mỉm cười hạnh phúc khi biết được rằng những học sinh của mình đã lớn hơn ngày hôm qua.
Một ngày của tôi ở trường giống như một người góp nhặt, gom từng chút niềm vui nhỏ bỏ lại vào trong cuốn sổ, lưu giữ những năm tháng đầu đời ngây ngô nhất của các con. Khi các con đến tuổi tốt nghiệp, đến một ngôi trường khác nhưng nếu có dịp gặp lại, tôi sẽ kể các con nghe câu chuyện ngày đó. Hoặc đôi lúc mở lại cuốn sổ hồi ức ấy, nghĩ về cô cậu học trò đáng yêu của mình, cảm thấy thật may mắn vì nghề giáo đã chọn tôi.