Có lẽ, đối với tôi, việc dạy học ở trường mầm non Sakura là một cái duyên, khởi nguồn từ sự tò mò, ham học hỏi cho đến việc “phải lòng” say mê và mong muốn được trải nghiệm phương pháp Montessori.
Xuất thân là một giáo viên mầm non, làm việc tại trường công, cuộc sống của tôi vốn ổn định và an bình bên những đứa trẻ thơ ngây. Nhưng rồi, một cuộc gặp gỡ vô tình đã đưa tôi tiếp cận phương pháp Montessori. Tôi thực sự bị kích thích và cứ thế bắt đầu đắn đo, trăn trở thật nhiều về việc ở lại ngôi trường mình từng gắn bó, tiếp tục cuộc sống an yên hay là bắt đầu một cuộc hành trình mới, với một môi trường hoàn toàn mới. Sự trăn trở ấy liên tục hiện lên trong tâm trí, để rồi cuối cùng, nhờ sự ủng hộ của gia đình, tôi quyết định từ bỏ những gì mình đã có để rẽ hướng sang một con đường mới, thử sức tại trường Mầm non Sakura Montessori.
Và thực sự, quyết định ngày đó đã đưa tôi đến một hành trình đầy cảm xúc, với cả niềm vui, sự phấn khởi xen lẫn những áp lực, buồn lo và mệt mỏi.
Bắt đầu bằng việc tham gia các lớp đào tạo Montessori từ cơ bản, quốc tế đến việc quan sát và thực tập ở các lớp, làm quen với phương pháp giáo dục mới, tôi dần nhận ra và hiểu rõ sự khác biệt trong phương pháp giảng dạy, quan tâm và định hướng các bé so với những gì mình từng làm ở trường công trước đây. Làm sao để giúp các bé phát triển một cách toàn diện, thoải mái và tự lập, đó là trách nhiệm của một người làm nghề như tôi. Ngỡ như đó là tất cả những thử thách đang chờ đợi tôi nơi lớp học, tôi dường như đã quên đi những khó khăn và áp lực tiềm ẩn luôn trực chờ bủa vây bản thân.
Đôi khi, có những khó khăn chỉ người trong cuộc mới thấy, có những mệt mỏi mà chỉ người trải nghề, tiếp xúc với nghề mới thấu hiểu. Làm nghề giáo đã khó, nhưng làm một “giáo viên mầm non” còn khó khăn hơn gấp nhiều lần. Bởi bên cạnh những hoạt động, những chương trình dạy học phải kỳ công chuẩn bị, những việc nhỏ nhất như sắp xếp lớp học, chuẩn bị giáo cụ, lên ý tưởng bài tập và bài học sao cho hiệu quả, chúng tôi còn đối diện với áp lực phải quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ các con sao cho hợp lý và hiệu quả.
Ai cũng biết rằng “trẻ con như búp trên cành”, còn non xanh và yếu ớt, phải thật cẩn thận, dịu dàng, uốn nắn, nâng đỡ thì mới có thể vươn cao, đâm chồi. Cho nên, giáo viên mầm non phải thật khéo léo, không được phép sai sót dù chỉ một hành động nhỏ. Những áp lực vô hình cứ lặng lẽ đeo bám tôi, khiến tôi chùn bước.
Nhưng thật may, vì bên cạnh tôi vẫn còn rất nhiều người trông ngóng và yêu thương. Đó là gia đình, là tổ ấm luôn giang tay vỗ về, bao bọc. Và hơn cả, đó là những “thiên thần bé nhỏ” hàng ngày tôi được tiếp xúc tại trường.
Các con là niềm vui, niềm hi vọng, là những bài học mà một người trưởng thành như tôi ngỡ đã hiểu rõ về cuộc sống những vẫn luôn phải học hỏi và suy ngẫm. Mỗi ngày ở trường, những tiếng cười giòn tan của các con là sức mạnh xóa tan bao áp lực của các cô. Những cái ôm các con trao gửi là liều thuốc tinh thần, giúp cô xua tan bao mệt mỏi. Nhìn các con trưởng thành, khỏe mạnh, tự lập, sáng tạo, vui vẻ và học tập chăm chỉ luôn khiến tôi phấn khởi và hãnh diện vô cùng.
Còn nhớ ngày nào trở lại lớp sau một tuần nghỉ làm vì ốm, các con hào hứng chào đón tôi sự tíu tít vô cùng đáng yêu. Bạn thì mạnh dạn chạy ra ôm chặt chân cô, bạn khác lại ngại ngần thì không nói gì, chỉ ủn ủn người vào lòng cô để được cô ôm; các bạn nói sõi hơn thì ê a dùng những từ đơn giản, ngô nghê để hỏi thăm “cô ơi, cô ốm à…”. Nhìn các con như vậy khiến tôi cảm thấy bao đêm thức soạn giáo án, ở lại trường muộn để hoàn thành những sa bàn, giáo cụ dạy học đều xứng đáng. Đây chính là trái ngọt mà tôi nhận được sau những cố gắng, nỗ lực của chính bản thân mình.
Để rồi sau một quãng thời gian làm việc và gắn bó, tôi nhận ra phương pháp Montessori không chỉ là một phương pháp dạy học giúp trẻ phát triển hiệu quả, mà nó còn là phương pháp chữa lành tâm hồn cho những người đã lớn như chúng ta.
Đến giờ, khi nghĩ về những tháng ngày ở ngôi trường Sakura, tôi vẫn luôn biết ơn và trân trọng vì đó là những kỉ niệm quý báu mà tôi chẳng thể nào quên. Tôi vẫn luôn mong có thể ươm mầm những điều tốt đẹp trong tim các con, để các con có thể tự vươn mình và trở thành những đóa hoa rực rỡ, những đứa trẻ tự lập, hạnh phúc trong cuộc đời này.
Tâm sự của cô Hà Thị Xuyến lớp Cherry